Sunday, November 28, 2010

TÙY BÚT LNTH : Nỗi Niềm





 
Nỗi niềm

Sàigòn của hai mươi chín năm về trước mà  tôi để lại, hôm nay chắc đã thay đổi nhiều lắm.
 Từ lúc bước chân ra đi, tôi vẫn chưa một lần về lại nơi chốn cũ. Thật ra, tôi rất nhớ Việt Nam, thương Sàigòn ngút ngàn, và suốt bao năm nay, để vơi bớt nổi sầu ly hương ấy, tôi vẫn đi vòng quanh Việt Nam hầu tìm lại chút hương vị Á Châu ở các quốc gia chung quanh quê Mẹ. Tôi không tưởng tượng ra nỗi sự đau đớn của lòng mình sẽ bao lớn khi nhìn lại cảnh cũ. Ngôi nhà tôi đã cất tiếng khóc chào đời và lớn lên nơi đó, bây giờ thuộc về ai? Căn phòng nhỏ của tôi, ở tầng lầu trên với khung cửa sổ bên cạnh giường, luôn tạt những hạt mưa đêm làm tôi chùng lòng gảy lên những nốt nhạc nhớ nhung … có còn như xưa?  Rồi những trưa nắng thong dong với người yêu dưới lòng phố mà hai hàng me xanh đan bóng mát !!!.  Những yêu dấu của bảng xanh , phấn trắng!  Nhiều, thật là nhiều lắm mà cả một đời viễn xứ vẫn khắc khỏai suy tư.


Những khi nghĩ đến kỷ niệm xưa,  lòng tôi đau quặn thắt, và cũng từ đó, nỗi oán ghét và lòng thù hận cái duyên cớ đã xô đẩy tôi hôm nay sống đời ly hương càng tăng cao chất ngất. Cho nên,  tôi thật sự không hiểu những người đồng hương, ngày xa xưa đã bỏ xứ mà trốn đi, đi trong oán hận và  tủi nhục, đi mà chưa biết mình có còn sống sót để cầm lấy hai chữ TỰ DO vào tay như mình mơ ước, hoặc ngay cả những người đã từng bị đày đọa  trong lao tù Cộng Sản,  lại có thể an nhiên về lại nơi chốn cũ để sung sướng du lịch, hưởng thụ những ân tình giả dối phù du, và lại còn cảm thấy thật hạnh phúc và ấm cúng trên quê hương tội tình. Họ thật sự đã mắc bệnh lãng trí nên quên nhanh chóng những khổ hận ngày nào và đã mất đi nhãn lực cùng sự suy nghĩ để nhận thức ra được rằng, mình chỉ là miếng chanh mọng nước, đang được tâng tiu để vắt tận giọt cuối cùng. Cũng có thể,  họ là những người thật sự không hiểu được con đường chánh đạo, vì bả lợi danh, tiền tài, mỹ nhân làm mờ lý trí? Thật cay đắng, thật đau lòng cho Mẹ Việt Nam và thật oan uổng thay cho những giọt máu hy sinh của các bậc tiền nhân và các chiến sỹ VNCH đã đổ ra bảo vệ quê hương Cộng Hòa ngày nào.  Lắm lúc tôi tự hỏi, nếu có một phép lạ nào đó, chắc hẳn những người đã vùi thây trong lòng đại dương xanh thẫm sẽ sẳn sàng ngồi dậy để đánh đổi với những người no cơm ấm áo hôm nay đang làm chuyện phản bội quê hương và dân tộc.

Có người bạn nói với tôi rằng … bỏ đi, mình không làm được gì đâu! Mình thật sự không thay đổi thế cuộc được nữa,  tại sao không chấp nhận để cho tâm thanh thản?  Là người hiểu Đạo  sao không theo lời Phật dạy,  lấy Từ Bi xóa bỏ hận thù?...
Tôi thấy buồn cười chua chát khi nghe bạn bè đã đem Từ Bi, Bồ Tát Đạo để biện minh cho hành động của mình. Tại sao họ  lại có thể lập luận ấu trĩ để quên bỏ mối nhục  ngày xưa như vậy ! Yêu tổ quốc,  yêu Quốc gia, bày tỏ lập trường chống Cộng đâu có nghĩa là sát sinh, đâu có nghĩa là đi ngược lại pháp Phật ?  Chính các nhà lãnh đạo cao quý của Phật Giáo cũng kêu gọi chúng ta  bất tuân dân sự kia mà!  Cho nên, họ biện minh như vậy  chỉ để che dấu sự nhu nhược và tham sanh húy lợi của chính mình , hay muốn ru ngủ người khác với một mục đích riêng tư thầm kín? Tôi thiển nghĩ rằng, khi mà lập trường cũng như sự suy nghĩ của mình vững chắc, tỏ rõ thái độ thì tự khắc vô hình chung hành động (dưới mọi thể dạng bạo động hay bất bạo động) sẽ được hòan tòan điều khiển và chế ngự bởi lập trường này, không thể có một sự sai quấy xảy ra, trừ khi nào chúng ta lập lờ không phân biệt phải trái.

Từ những uất nghẹn và suy nghĩ đó, tôi chọn cho mình một lối đi,chống Cộng nhưng lấy căn bản  dựa  theo sự hiểu biết  của mình về Đạo Phật, dù rất non yếu. Tôi vẩn có thể an nhiên cung đối Phật tiền để hãnh diện làm con của Phật. Tôi quyết tâm chống lại cái chủ nghĩa Cộng Sản bạo tàn, dã man, đang làm quê hương nghèo đói, chậm tiến, đang bán nước, buôn dân,  biến dân tộc oai hùng thành nô lệ ngọai bang, phụ nữ mất đi bốn chữ Trung Trinh Tiết  Hạnh. Tôi cầu mong một đời sống an lành cho dân tộc tôi, nhà nhà được cơm no áo ấm, tự do và nhân quyền được đảm bảo.  Bằng tất cả trái tim và khối óc , tôi bắt đầu những bước khởi hành thật chậm trên con đường  mình chọn,  dù có chậm nhưng chắc chắn để xây dựng những bước sắp tới cho thế hệ mai sau, bởi nếu không có khởi điểm này thì cuộc hành trình sẽ không đến đích và ngọn cờ Vàng sẽ miên viễn ly hương, biệt xứ. Tôi luôn hy vọng rằng sẽ gặp được nhiều kỳ hoa dị thảo làm tươi đẹp đọan đường chông gai trước mặt cũng như sẽ có được vô số các bạn đồng hành , họ cũng đang âm thầm làm một cuộc hành trình dài nhưng cùng chung hướng với tôi.

Tôi hãnh diện mình là người Quốc gia chống Cộng tích cực và triệt đễ. Những ngày tháng còn lại của cuộc sống lưu vong, tôi ước ao được góp sức mình, thắt chặt lại tình thân trong cùng một hàng ngũ. Tôi vẫn nhớ câu nói của một bậc đàn anh: “ tình nước trước tình bạn, tình nhà“. Đúng , tôi thật sự phải xác định rõ ranh giới, nhưng không mù quáng, và điều quan trọng mà tôi thấy là phải dùng tâm Xả để thích hợp với những cá tính riêng biệt của các “chiến hữu“ của mình, bởi vì họ và tôi có chung một mẫu số rất to lớn “QUỐC GIA VIỆT NAM CỘNG HÒA“
Ngòai ra, tôi mơ ước sẽ góp nhặt ở môi trường chung quanh bé nhỏ của tôi những hạt gạo quốc gia tinh khiết , chân chính trong niềm  hy vọng , một ngày nào đó , sẽ chở đầy nhửng bao gạo thơm ngon vế lại quê Mẹ thân yêu.
Nhưng cái việc làm mà tôi vẫn thấy thiết thực nhất là cố gắng duy trì,  bảo vệ, phổ biến, truyền dạy cho thế hệ trẻ kề cận bên tôi, nhất là trong gia đình về  ngôn ngữ, phong tục, tập quán cổ kính và mang đầy tính chất đặc thù trân quý đáng yêu của Văn hóa Vệt Nam mà vẫn không ngăn cản bứoc tiến văn minh của thời đại hôm nay.“Chúng ta mất nước nhưng không mất gốc“. Tôi nhớ đã được nghe lời nhắn nhủ này từ một bậc trưởng thượng, và quyết tâm thực hiện điều này.
Thật là một việc hết sức đau buồn khi ngay cả trong thế hệ của tôi, nhiều người đã tự cho là mình đã “quên“  tiếng Việt, lập luận rằng xử dụng tiếng ngọai quốc nhanh hơn, có thể biểu lộ tư tưởng chính xác hơn và vô hình chung họ cũng đã quên mất thiên chức giáo dục con trẻ theo tinh thần…

                                     Chữ Quốc Ngữ
                                     Chữ nước ta
                                     Con cái nhà
                                     Đều phải học….

 Đối với tôi , những lời phát biểu “đã quên tiếng Việt“  là một tư tưởng vọng ngọai, vong bản và mất gốc. Nó thật đáng sợ, sợ như nạn Cộng Sản đang xâm chiếm nước ta, bởi sự vọng ngoại chính là nguồn cội đưa đến việc suy đồi văn hóa , nhu nhược yếu hèn, dễ bị lung lạc ý chí rồi chạy theo cám dỗ nhất thời .
Và cuối cùng tôi nhất quyết  thực hiện bảo vệ và duy trì “ngôn ngữ Việt Nam Cộng Hòa“.  Nhất định không xử dụng những danh từ,  lối nói  xuất phát từ sau thời điểm 30.4.1975, mà tôi luôn mệnh danh là … tiếng Việt Việt Cộng , tiếng Việt của kẻ thù. Tôi nghiêm khắc với chính tôi và kêu gọi bạn hữu tham gia.  (một  việc làm  theo sự suy nghĩ của tôi chính là một hình thức chống Cộng quyết liệt, triệt đễ và không đổ máu , không đi sai giáo lý Từ Bi nhà Phật . Đây là một thí dụ cho những người ngụy biện mà trên đây tôi đã đề cập ) .

Tâm tình  tôi trãi rộng với đời, mang chút ước mơ nhỏ nhoi sẽ góp công làm thức tỉnh được những người còn chút lương tâm quay trở về bên gối Mẹ Việt Nam thân yêu để thật sự sẽ có một ngày cùng nhau  hân hoan trở lại Sàigòn với là cờ vàng ba sọc đỏ phất phới trên tay.

Lohfelden 30.4.2009
LNTH